Về chúng tôi

CÔNG TY DƯỢC PHẨM DAVINCI PHÁP
Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Integer fermentum feti et condimentum ultrices pellentesqu maur.

Vân Anh: Hãy để Lê Công Tuấn Anh được ngủ yên

 "Đó là mối tình đầu của tôi, năm tôi vừa bước qua ngưỡng cửa 18 tuổi. Chuyện đã qua lâu lắm rồi. Hãy để cho anh ấy được ngủ yên... Đi thanh minh này nọ càng không phải tính cách của tôi" - diễn viên Vân Anh tâm sự. Chị cũng chia sẻ về những mối tình lớn trong đời, sau Lê Công Tuấn Anh.

Như con cần mẫn, Vân Anh cứ lặng lẽ làm việc, đến nỗi có người tưởng chị đã bỏ nghề diễn. Cho đến khi chị xuất hiện một lèo trong các phim truyền hình và nhận huy chương bạc tại Hội diễn Sân khấu Chuyên nghiệp Toàn quốc vừa qua, người ta mới biết hóa ra chị vẫn còn nặng nghiệp Tổ lắm. Không những thế, có thời gian Vân Anh còn phụ trách casting cho một số phim.

Vân Anh cảm thán: “Không biết có phải con gái tuổi rồng cực trí và lận đận không nhỉ? Hầu như tôi chưa thấy việc gì đến với mình suôn sẻ cả, nhất là chuyện tình cảm. Ước gì tôi được trở về tuổi thơ bình lặng”.

Vân Anh: Hãy để Lê Công Tuấn Anh được ngủ yên, Phim,

Nữ diễn viên Vân Anh

- Chị thường ao ước được trở về “dòng sông tuổi thơ”. Chắc cuộc sống của chị lúc còn bé đầy đủ, sung túc?

- Bố người Huế, mẹ Hà Nội. Bốn tuổi, tôi theo gia đình vào Sài Gòn. Tính tôi bình dị từ nhỏ, tuổi thơ không nhuốm màu vật chất chút nào, vì bố mẹ đều là công nhân viên chức, sống rất bình thường, đủ ăn là quý lắm rồi.

Từ mẫu giáo đến lớp chín, ngày nào tôi cũng đi bộ từ nhà đến trường Phú Thọ, dài hơn 1 km. Năm lớp một, tôi được học bổng con nhà nghèo học giỏi. Tôi còn nhỏ nhưng tôi đã mơ hồ ý thức được sự cực khổ của bố mẹ.

Tôi không có đồ đẹp, mẹ mặc cho gì mặc nấy, thấy bạn có cái gì mà mình không có cũng không thèm thuồng, không thắc mắc tại sao mình chẳng được như người ta, không bon chen, không đua đòi, không bận tâm về sự giàu nghèo.

Mọi việc trôi qua trước mắt tôi thật bình thường, đến khi bước vào đời năm 20 tuổi, tôi mới cảm nhận cuộc sống xung quanh, mới biết phải có tiền mới được ăn ngon mặc đẹp, mới làm được mọi thứ. Gia đình người ta được đi nước ngoài, thưởng thức những món ăn ngon vật lạ, sao bố mẹ mình không được như vậy? Thế nên, tôi cố gắng làm việc để kiếm tiền nhiều hơn.

Mỗi lần nghe bạn bè kể đưa bố mẹ đi du lịch, tôi lại thấy nhói lòng, nên càng phải cố gắng nữa để có thể dắt mẹ đi đây đó. Bây giờ, bố ốm nằm một chỗ, mẹ cũng đã 71 tuổi rồi còn gì. Đợi đến bao giờ mới lo được cho mẹ?

Nhiều lúc, biết chỗ nào có món ngon, tôi tranh thủ đưa mẹ đến đó hoặc tìm trong sách, học cách nấu nướng để hôm nào rảnh, tranh thủ đi chợ, tự tay nấu cho mẹ ăn. Từ khi vào đời, tôi mới mở rộng tầm nhìn và thấy mọi thứ đến với mình đều không suôn sẻ, từ chuyện nghề nghiệp đến tình cảm.

Vân Anh: Hãy để Lê Công Tuấn Anh được ngủ yên, Phim,

 Vân Anh ngỡ đã khép lòng sau mối tình đầu với Lê Công Tuấn Anh.

- Được biết chị từng đỗ thủ khoa khi thi vào trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật, thế nhưng gia đình lại không cho theo nghề diễn. Có vẻ như bước đầu chị đã không may mắn lắm!

- Lúc đó tôi mê lắm và phải đấu tranh, khóc lóc dữ dội, cuối cùng mới thuyết phục được bố cho theo học sau khi hứa hoàn thành tốt chương trình cấp III. Trong suốt thời gian này, tôi chỉ biết học, không có thời gian đóng phim như mấy anh chị cùng lớp vì phải học song song hai trường (trường cấp III và trường nghệ thuật). Suốt ba năm học nghệ thuật, tôi luôn cố gắng để giành học bổng để bớt gánh nặng cho gia đình.

Vào nghề năm 20 tuổi, con đường tôi đi chưa bao giờ trải thảm đỏ mà đầy chông gai và nước mắt. Trong khi các bạn đồng lứa thì chỉ cần đi một bước là đến đỉnh điểm, mình phải đi năm, mười bước. Không có ai ở bên cạnh để giúp đỡ, tôi khóc nhiều hơn cười, nước mắt thường đi trước nụ cười.

Nhiều khi nghĩ lại, tôi cảm thấy buồn. Sao mình không may mắn như các bạn, không ai chỉ bảo mình đi hướng nào tốt hơn? Rồi tự an ủi, biết đâu nhờ những tháng ngày xương máu đó mà mình vững vàng có kinh nghiệm hơn trong từng vai diễn.

Tốt nghiệp, bơ vơ chưa biết về đâu, tôi được thầy Phương Lịch đưa vào nhóm múa ABC. Thầy dạy từ những động tác cơ bản nhất để tôi trở thành thành viên của nhóm.

Thời gian sau, nghe lời chị Thu Lan, tôi nộp đơn xin gia nhập Đoàn kịch Thành phố của thầy Trần Ngọc Giàu. Trong mắt tôi lúc bấy giờ, được làm diễn viên cho Đoàn kịch Thành phố là một sự kiện “kinh khủng” lắm.

Năm 1995, đoàn có chương trình biểu diễn một tháng ở Nhà hát Tuổi trẻ (Hà Nội). Chị Trịnh Kim Chi bận đi Mỹ nên tôi được đóng thay trong vở Vụ ăn trộm trứng gà. Tại đây, con tim tôi đã mở ngỏ lần đầu.

- Ý chị muốn nói về con đường tình đã qua? Dường như Vân Anh khá kín tiếng về chuyện riêng tư. Tại sao đã đến khi có người “nói hộ” mình, chị mới chịu lên tiếng?

- Bạn muốn nhắc đến chuyện tôi và anh Lê Công chăng? Thường những chuyện buồn, tôi chỉ lặng lẽ gặm nhấm một mình.

Đó là mối tình đầu của tôi, năm tôi vừa bước qua ngưỡng cửa 18 tuổi. Chuyện đã qua lâu lắm rồi. Hãy để cho anh ấy được ngủ yên, gợi lại làm gì. Đi thanh minh này nọ càng không phải tính cách của tôi.

Vất vả trong nghề không làm tôi mệt mỏi bằng lời tiếng ve, những lời thêu dệt về mình. Tôi buồn bực, than thở với một người bạn, không ngờ người ấy đưa lên báo. Tôi giận bạn tôi lắm (người ấy sau đó giải thích rằng không muốn mọi người hiểu sai về chuyện của tôi).

Và không ngờ, nhờ bài báo đó, tôi nhận được rất nhiều sự đồng cảm và sự chia sẻ, không chỉ của các anh chị đồng nghiệp mà còn của nhiều khán giả khắp nơi. Điều đó càng giúp tôi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, làm đúng, rồi mọi người sẽ hiểu mình thôi.

Sau mối tình đầu, tôi không nghĩ mình sẽ gặp được người đàn ông nào có thể yêu. Số tôi cũng “đào hoa”, được nhiều người thương yêu. Nhưng khi nghe họ tỏ tình, con tim tôi chợt lạnh băng, không có cảm xúc. Đến nỗi có lời đồn cho rằng tôi bị lãnh cảm, bị “les” nhưng mình là ai, mình biết!

Bảy năm sau, tôi mới yêu lần thứ hai, một người “ngoại đạo”, không dính dáng gì đến nghệ thuật. Anh ấy làm kinh doanh, Có thể nói đây là mối tình lớn nhưng khá ngắn ngủi vì chỉ một năm sau, chúng tôi chia tay.

Vân Anh: Hãy để Lê Công Tuấn Anh được ngủ yên, Phim,

Chị cho biết sẽ kết hôn, nhưng 50% còn phải trông chờ vào... số phận!

- Chị nói khó yêu ai, sao đã yêu mà không giữ chặt tình yêu đó?

- Thật ra, chúng tôi đã tính đến chuyện kết hôn. Nhưng rồi tôi phát hiện ra những dị biệt về cách sống. Anh ấy có thể sợ mất mọi thứ nhưng không sợ mất tôi. Sau một thời gian đắn đo, tôi quyết định chia tay.

Anh ấy cũng không ngờ lý trí của tôi lại mạnh hơn tình cảm. Lần đó, tôi đã trút cạn những gì mình muốn nói như chưa bao giờ được nói. Tôi biết mình sẽ rất đau khổ vì quyết định này, nhưng thà một lần đau một lần, còn hơn phải chịu đựng nhau suốt đời.

Khi yêu, tôi sống trọn vẹn cho con tim. Nhưng dường như trong chuyện tình cảm, tôi luôn là người nói lời dứt khoát trước. Dù phải ra đi trong nước mắt, đau thương, tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận hy sinh để cho người đã từng bên cạnh mình được hạnh phúc hơn.

- Có khi nào chị sợ những trắc trở, bất hạnh của vai diễn vận vào mình?

- Buồn chuyện đời riêng, bất giác tôi liên tưởng đến những nhân vật mình thể hiện trong phim cũng như trên sân khấu, cũng chưa bao giờ được hạnh phúc trọn vẹn. Không hiểu tại sao các đạo diễn thường giao cho tôi những vai nội tâm, số phận éo le, khắc nghiệt, đầy nước mắt, dù đó là những vai hay, nặng ký.

Mỹ trong Tam nam vẫn phú, tuy có hậu tốt như khán giả thường mong muốn, nhưng ngay từ đầu phim đã ly dị chồng, rồi phải trải qua những chuỗi ngày đau khổ. Hay Hoàng Dung trong vở Nỏ thần, biết mình là kẻ đến sau, hiểu con tim Trọng Thủy không dành cho mình nên cuối cùng, cô cũng hy sinh vì tình yêu để Trọng Thủy đi tìm Mỵ Châu.

Thế nhưng, nhân vật trong phim cho dù gặp trắc trở vẫn mạnh mẽ, đau khổ mà không bi lụy. Đó là điểm giống tôi nhất. Tôi thích túyp phụ nữ yêu và sống thật lòng nên càng không sợ số phận của nhân vật ảnh hưởng đến cuộc sống. Tôi nghĩ được hay mất là do mình, số phận chỉ quyết định 50%.

- Chị định “khóa cửa” con tim mình đến bao giờ?

- Cách đây vài năm, tâm trạng tôi mới bình thường trở lại. Tôi quen một người. Anh ấy đã chinh phục tôi dần dần bằng chính tính cách và con người anh.

Tôi thực sự bất ngờ vì không nghĩ đời mình lại gặp được một người có thể cảm thông, chia sẻ ngoài sức tưởng tượng. Tôi cũng không nghĩ trên đời này còn có người mang những đức tính mình mong muốn.

Anh cũng là khán giả của tôi, đã xem nhiều phim tôi đóng. Chúng tôi khám phá nhau từng ngày, phát hiện mình có nhiều điểm giống nhau. Đi lên từ hai bàn tay trắng, tự lập từ khi mới vào đời nên mọi thay đổi trong cuộc sống, tôi đều làm theo ý mình. Và chúng tôi gặp nhau ở những điểm chung ấy.

- Có nghĩa lần này chị đã chịu lên xe hoa?

- Tôi thấy hạnh phúc đến với mình, tôi muốn giữ thật chặt. Những ai chưa bao giờ mất mát có lẽ không nhận ra đâu là điều quan trọng trong cuộc sống. Tôi trân trọng từ những cái nhỏ nhất. Trên đời này không có gì tự nhiên mà có, nếu không được tạo dựng và gìn giữ. Tình yêu cũng vậy.

Chúng tôi chưa xác định ngày thành hôn, nhưng có thể nói, chúng tôi đang rất hạnh phúc trong tình yêu. Như tôi đã nói, còn có 50% số phận nữa mà.

(Theo Thế giới Văn hoá)

    Liên hệ với chúng tôi

    • Số 4/9/259 phố Vọng, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội, Việt Nam.
    • (+84.4) 22 42 01 68 // 85 85 26 70 - Fax: (+84.4) 3650 1791
    • contact@davincipharma.com
    Thời tiết hôm nay