Trong lúc đam mê, vừa gục xuống ôm vợ đột nhiên Thắng giật bắn mình vì tiếng hét thất thanh của vợ: “Ôi cái gì thế này, thật kinh khủng”. Rồi chưa kịp hiểu sự tình, Hiền lăn ra ngất xỉu.
Trước đây tôi cũng chỉ nghĩ tình cảm của chúng tôi như quán trọ bên đường, lúc nào mỏi chân thì ngồi nghỉ lại, lúc nào thấy khỏe khoắn thì đi tiếp. Chính vì vậy chưa bao giờ chúng tôi đề cập đến vấn đề cưới xin, cũng không quan tâm tìm hiểu lai lịch, quá khứ, hoàn cảnh gia đình của nhau.
Đã 6 tháng trôi qua từ ngày kết hôn, không ngày nào Mai không khóc. Cô thấy căm ghét bản thân và cuộc hôn nhân do chính cô lựa chọn.
Có thể tất cả những ai khi đọc những dòng tâm sự dưới đây cũng sẽ chửi rủa tôi là kẻ ngu đần, chối bỏ nơi chôn rau cắt rốn. Nhưng dù có bị dư luận lên án đến cỡ nào, tôi vẫn không thể thay đổi những định kiến xấu về gái Bắc.
Tôi nói điều này ra chắc hẳn sẽ có người cho rằng tôi là một kẻ vô đạo đức, một người vợ lăng loàn, phản bội chồng. Nhưng thực sự tôi đã trót đem lòng yêu bố chồng.
“Đàn ông sướng ở chỗ, bé có mẹ nuôi, lấy vợ thì vợ nuôi, về già thì trách nhiệm phụng dưỡng tất lẽ dĩ ngẫu thuộc về con cái. Nếu vợ làm đủ tiêu rồi, hơi đâu mà đi làm nữa cho cực thân, cứ tà tà mà sống".
Tôi bỏ chồng vì còn quá trẻ, chồng lại kém cỏi và nghèo, tôi không muốn cả đời khổ sở như thế.
“Sống đến cuối đời mới thấm thía... trò đời”, ông Linh gằn giọng kết luận về chuyện của mình.
Tôi đã kiên nhẫn chờ vợ sắp cưới 3 giờ đồng hồ tại phòng khám phụ khoa tư nhân ấy cho đến khi em thực hiện xong thủ thuật nào đó và nhăn nhó bước ra ngoài lên xe phóng đi.
Anh thẳng thắn thừa nhận rằng không yêu tôi, chỉ lấy tôi về để .. giải hạn. Truớc khi cưới tôi, anh đã có người yêu khác, nhưng hai người không hợp tuổi nên không thể tiến tới hôn nhân.
Không biết tự bao giờ, công sở vốn là chốn trang nhã, lịch thiệp, là nơi những người làm công chức thể hiện sự văn mình của mình, thì giờ thành sàn cat walk cho các nàng trình diễn thời trang, đi giày cao gót và… bước bộ.
Đôi khi Chi cũng cảm thấy áy náy khi nghe thấy những lời xì xào của bạn bè, đồng nghiệp. Nhưng rồi cô cũng tặc lưỡi bỏ qua, tiếp tục dùng sắc đẹp để đào mỏ vì tôn chỉ cuộc sống của cô rất đơn giản "Tiết kiệm là quốc sách".
Vị GS khi nghỉ hưu được mời làm thêm tại một BV tư nhân Hà Nội. Sau một thời gian ngắn làm việc tại đây, ông đã vội xin nghỉ vì chứng kiến những việc trắng trợn “ăn bớt” xét nghiệm của người bệnh.
Chung sống với chồng đã 10 năm nay, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi mới biết thế nào là hạnh phúc thật sự trọn vẹn của người phụ nữ.